Trang

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Việt nam: Hiến pháp không bằng cương lĩnh đảng!

Theo Wikipedia thì: Hiến pháp nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam là văn bản pháp luật có giá trị cao nhất trong hệ thống pháp luật của Việt Nam.

Ấy thế mà theo báo VnExpess trích dẫn lời của ông Tổng bí thư khi tiếp xúc cử tri 2 quân Tây hồ và Hoàn kiếm ngày 28/9 thì “Hiến pháp là văn kiện chính trị pháp lý quan trọng vào bậc nhất sau Cương lĩnh của Đảng” 



Người Thái lan bất hạnh thật!

(FB Chick Chòe) Tôi không biết các đất nước khác như thế nào, nhưng xin cam đoan rằng so với thiên đường XHCN Việt Nam hạnh phúc thứ 2 thế giới thì đất nước Thái Lan của bọn tư bản giẫy chết rặt là bất hạnh, bất hạnh và bất hạnh.

Xem thêm Hệ thống giáo dục Mỹ còn thua xa so với Việt nam!

An ninh quá kém

Thủ tục nhập cảnh vào Thái Lan rất là sơ sài. Nếu như Hải quan Việt Nam lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh lùng, phớt đời và rất nguy hiểm, không bao giờ cười với người làm thủ tục xuất/nhập cảnh (thậm chí là với cả đồng bào của mình), hạch sách đủ thứ… thì hải quan Thái lại rất dễ chịu, luôn tươi cười và nói cảm ơn không ngừng nghỉ, đã vậy họ còn biết tiếng Việt và chỉ dẫn cho tôi rất tận tình khi điền tờ khai dành cho khách du lịch. Thế này khác nào mời gọi bọn tội phạm và khủng bố hãy đến mà quậy tưng cái đất nước này lên?

Cảnh sát giao thông không biết tăng ca

Mặc dù Việt Nam là nước có tỷ lệ chết vì tai nạn giao thông vô đối thế giới (Nghe đâu 32 người/ngày) nhưng tôi vẫn rất yên tâm mỗi khi ra đường vì ai cũng biết ở nước ta CSGT nhiều hơn người dân, đôi khi một cái gốc cây có 5 đồng chí núp. Thế mà lạ chưa, ở một đất nước chủ yếu đi ô tô như Thái thì chẳng mấy khi thấy bóng dáng cảnh sát. Họ chỉ xuất hiện khi cần phân làn vào giờ cao điểm. Tôi dám cá là CSGT ở nước này không đủ IQ để nghĩ ra mấy hình phạt phong phú như xe chính chủ, MBH kém chất lượng, không mặc áo lót… trong khi ở Bangkok cây xanh được trồng rất nhiều, mỗi cái cây đủ cho 10 đồng chí trèo lên. Thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy mà không biết tận dụng thì rõ là ngu chứ còn gì nữa. Còn nữa, các đồng chí CS ở nước mình ra đường có mặc thường phục cũng nhận ra ngay vì mặt mũi lúc nào cũng hằm hằm, đi tất màu xanh lá mạ, khiến tội phạm sợ hãi mà phải bốc đầu xe bỏ chạy. Ở Thái, cảnh sát thậm chí còn nhường ghế cho khách du lịch trong lúc chờ xe taxi, thế thì tội phạm nào nó sợ.

Hệ thống giáo dục Mỹ còn thua xa so với Việt nam!

Trần Ngọc Thịnh

Tôi là một người sinh ra ở Việt Nam. Sau khi học xong đại học ở trong nước, tôi đã đi du học Mỹ hai năm để lấy bằng Thạc sỹ. Tôi thấy nền giáo dục đại học Mỹ còn nhiều cái bất cập lắm chứ đâu có được tân tiến, nhân văn và hoàn thiện như nền giáo dục đại học Việt Nam. Để tôi nêu vài ví dụ làm dẫn chứng cho bạn thấy nhé:

Mặc dù là nền giáo dục hàng đầu thế giới, nơi đào tạo ra rất nhiều những thế hệ tài năng kiệt xuất đạt rất nhiều giải Nobel, vậy mà GIÁO VIÊN Ở ĐÂY CÓ VẺ KHÔNG ĐƯỢC COI TRỌNG CHO LẮM VÌ HỌ CHẢ CÓ NGÀY TÔN VINH NHÀ GIÁO GÌ SẤT. Ở Việt Nam, năm nào ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, cũng tưng bừng hoa, quà tặng dành cho những người có sự nghiệp “Trăm năm trồng người”. Giáo dục Mỹ thật là thiếu cái tinh thần “tôn sư trọng đạo” quá thể.

Tôi thấy GIẢNG VIÊN Ở ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ THIẾU THÂN THIỆN quá đi. Họ chả bao giờ cho sinh viên tụi tôi địa chỉ nhà để chúng tôi đến “thăm hỏi “trước các kỳ thi cả. Chả bù khi ở Việt Nam, giảng viên của chúng tôi vô cùng“ thân thiện và tình cảm”, họ luôn cho chúng tôi địa chỉ nhà và “mời” chúng tôi đến “ tâm sự” những khúc mắc trong bài giảng trước mỗi kỳ thi.

ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ THIẾU TÍNH ĐỊNH HƯỚNG NGHỀ NGHIỆP CHO SINH VIÊN. Sinh viên toàn lũ trẻ ranh, thiếu kinh nghiệm có biết gì đâu mà để họ tự chọn môn học thế. Chả như Việt Nam chúng tôi, chương trình học Đại học có định hướng nghề nghiệp ngay từ đầu. Thậm chí sinh viên còn được định hướng tư tưởng chính trị đạo đức lối sống . Chương trình đào tạo được thiết kế sẵn, mang tính định hướng rất cao, toàn do các giáo sư, tiến sỹ đầu ngành trên Bộ phê duyệt không à. Chính nhờ vậy mà chúng tôi mới có những kỹ sư sáng chế ra những sản phẩm mà cả thế giới tin dùng, Obama cũng phải thèm muốn.

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

CSGT Hải Phòng bắt xe bừa bãi xong phải thả

Lời bình: Chỉ có chó mới hiểu được độ khó của việc gặm xương và chỉ có côn an mới hiểu được độ xương khi muốn cướp tiền của người dân hiểu luật
 
Mấy ngày nay, cư dân Faceook lại xôn xao, truyền tay nhau xem một đoạn clip liên quan tới việc CSGT xử lý người vi phạm.

 Clip xuất hiện trên một Fanpage của Facebook và đang được cư dân mạng chia sẻ nhau xem.

Đoạn clip lần này xuất hiện với độ dài hơn 6 phút, có tiêu đề kèm theo khá rõ ràng “CSGT Hải Phòng bắt xe bừa bãi xong phải thả”.
Ngay từ những hình ảnh đầu tiên cho thấy, CSGT và người cho là vi phạm (2 người đàn ông) xuất hiện trong bầu không khí khá căng thẳng. Một bên yêu cầu kiểm tra giấy tờ xe (CSGT), còn bên kia yêu cầu phải chỉ được ra lỗi vi phạm cụ thể mới cho kiểm tra giấy tờ (người cho là vi phạm). 
Theo nội dung của clip, vì "nghi" chiếc ôtô mang BKS 16M - 27xx lưu thông trên đường quốc lộ, "phía sau chở hàng hóa vượt quá kích thước của thùng”, nên CSGT đã yêu cầu lái xe dừng lại để kiểm tra hành chính.

TRUYỀN THÔNG XÃ HỘI TẠI VIỆT NAM


Nguyễn Lân Thắng

Xin chào các bạn! Tôi là Nguyễn Lân Thắng, một người hoạt động xã hội ở Hà Nội, Việt Nam. Việc tôi được nhiều người biết tới đơn giản là do tôi đã chụp những bức ảnh phản ảnh các hoạt động xã hội dân sự, những điều mà báo chí chính thức Việt Nam bị kiểm duyệt.

Những bức ảnh đó đầu tiên tôi chỉ đưa lên Facebook cá nhân, nhưng ngay sau đó, nhiều blogger và truyền thông nước ngoài tỏ ý đặc biệt quan tâm và tôi đã gửi cho họ. Nói cách khác, tôi trở thành nguồn tin của mọi hệ thống truyền thông quan tâm đến điều gì đang thật sự xảy ra ở Việt Nam.

Truyền thông xã hội đã mang lại cho tôi một phương tiện cực kỳ quan trọng để biểu đạt suy nghĩ, nguyện vọng của mình, đồng thời nó vừa mang đến cho tôi nhiều người bạn cùng chung ý tưởng... và cả sự rắc rối nữa.

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

4 băn khoăn gửi ông Nguyễn Lân Dũng

Hữu Quả

 Mời xem thêm: Ông thật đáng thương, thưa GS!
Gs Nguyễn Lân Dũng
 
Ngày 19/09/2013, ông Nguyễn Lân Dũng, cựu ĐBQH, đương kim Phó chủ nhiệm Hội đồng tư vấn khoa học - giáo dục, trực thuộc UBTƯMTTQ Việt Nam, đã trả lời phỏng vấn đài BBC. Nội dung phỏng vấn và trả lời phỏng vấn, tuy ngắn gọn, nhưng dư luận cảm thấy băn khoăn ở một số khía cạnh, lời lẽ mà ông Dũng nêu ra. Sau đây, tôi xin dẫn chứng và phân tích một số nội dung mà dư luận còn băn khoăn.

 
Điều đầu tiên, ông Nguyễn Lân Dũng cho rằng, không nên sốt ruột quá, với việc chống tham nhũng. Mới nghe ông nói vậy, tôi tưởng như ông từ một “hành tinh khác”, vừa mới đến Việt Nam. Sao lại không sốt ruột cho được, nó là “giặc nội xâm”, đã và đang từng ngày từng giờ, đục khoét nội lực quốc gia. Ví như đàn mối, nếu nó đã đục được và trong thân cây rồi, thì cần có ngay biện pháp cấp bách để loại bỏ nó ra, nếu như không muốn nhìn thấy cảnh, toàn thân cây bị ruỗng nát và “sụp đổ!”. Vấn đề chống tham nhũng đâu phải là chuyện mới; nó đã trải qua hàng thập niên rồi, nhưng hiệu quả đem lại đến đâu thì ai cũng biết, huống gì ông là người có vị trí, vai vế? Vì vậy, việc sốt ruột là lẽ đương nhiên, bình chân như vại mới là điều lạ, sao ông lại phải trấn an dư luận, bằng câu nói nửa vời như vậy? Ông còn cẩn thận nhắc, đây là một nhiệm vụ khó khăn phức tạp nên không thể sốt ruột được.

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

IgNobel Vịt

Đào Tuấn



No

Giải tâm lý học được trao cho ngành giáo dục với công trình “Cộng điểm cho bà mẹ Việt Nam anh hùng trong các kỳ thi mẫu giáo”.

Biên tập viên Marc Abrahams của Tạp chí khoa học hài Annals of Improbable Research (AIR) vừa cho biết Ban tổ chức đã nghiêm túc xem xét lại giải igNobel sau khi nhận được kiến nghị từ phía Việt Nam. “Với tiêu chí “làm người ta cười trước rồi suy nghĩ sau”, các công trình nghiên cứu ở Việt Nam hoàn toàn áp đảo so với các giải igNoble của thế giới. AIR quyết định tất cả các hạng mục của ig  Nobel sẽ thuộc về Việt Nam, một tiền lệ chưa từng có”- Marc tyên bố.
Giải Nobel Hòa Bình đồng thời cho ngành y tế Việt Nam và Ban tổ chức chương trình “kết nối niềm tin”. Ngành y tế năm nay đoạt giải với công trình nghiên cứu “xử lý tử tù êm ái bằng vaccine”. Còn Ban tổ chức chương trình “kết nối niềm tin”, với việc mời “trai đẹp bị trục xuất”, họ đã chứng minh hoàn hào rằng những người không có não vẫn có thể sống hoàn toàn bình thường, trừ phi họ suy nghĩ.

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Chuyện Cao Như Đảng

Đinh Vũ Hoàng Nguyên 

Tên của gã là Cao Như Đảng. Tên cúng cơm của gã là Cao Như Đảng. Trong lý lịch gã đề tên Cao Như Đảng. Tức là đích thị trên đời có thật một gã Cao Như Đảng.

Cao Như Đảng biệt tài làm thịt chó, thịt nhanh, nấu khéo, cả làng cả xóm biết tiếng. Ngay cả chó dại, chó chết ốm, chó bị trẹt xe…, gã mà đã nhúng tay pha thịt, ướp hấp, lúc dọn lên mâm vẫn ngon nhức.

Trong xóm nhà ai thịt chó cũng nhờ gã. Ủy ban xã khi nào tiếp khách hay liên hoan, cần thịt chó, lại gọi gã. Bản lĩnh ấy khiến gã với mấy vị trên Ủy ban thành thân tình. Dần dần người ta lấy luôn cái nghề của gã gắn vào tên, gọi gã là Đảng Chó. Gã nghe vậy cũng chẳng lấy gì làm phiền.

Một ngày, Cao Như Đảng mở quán thịt chó.

Hôm khai trương, gã mời cán bộ trong xã đến đánh chén. Rất vui. Nhưng đang dở bữa, thì bí thư xã phát hiện ra cái biển trước quán đề THỊT CHÓ ĐẢNG. Ông bí thư gọi Cao Như Đảng đến, quắc mắt: “Ông ghi thế này là chửi ai?”. Cao Như Đảng nói: “Thì dân vẫn gọi em là Đảng Chó, các bác trên xã cũng gọi em là Đảng Chó, thì giờ mở quán em làm biển thế cho tiện!”. Bí thư bảo: “Lời nói gió bay, nói mồm với nhau không có gì làm bằng, chứ ghi lên thế này thì mặt mũi đảng còn cái chó gì nữa?”. Gã đành “dạ dạ…”.

Vai trò “đáng sợ” của còm sỹ trong tiến trình dân chủ

Hai Lúa

Image

 
"Còm sỹ" một khái niệm có lẽ mới được ra đời trong thời gian gần đây sau khi người ta đã quen với một số khái niệm trước đó như blog, Facebook, trang mạng xã hội, công dân mạng, …. Còm sĩ, nó được viết tắt từ âm đầu tiên của từ tiếng Anh -“comment”- phản hồi- với chữ “sĩ” thường được dùng để chỉ một người chuyên làm công việc đó như văn sĩ, nhạc sĩ, họa sĩ,…..Nói một cách đơn giản “còm sĩ” để chỉ những người hay viết phản hồi, bày tỏ quan điểm, ý kiến của mình cho một vấn đề được trình bày trên mạng web/blog có dành cho mục viết phản hồi. Nó thú vị ở chỗ, khác với nhiều “sĩ” ở trên, còm sĩ làm việc của mình không có thu nhập, họ không thể sống bằng việc đi còm; chủ yếu nó giúp người ta giao lưu học hỏi, bày tỏ quan điểm của mình trên những vấn đề mà họ quan tâm, giải toả cảm xúc,…

Vì vậy, bài viết này không dành cho những còm sĩ có ăn lương cho việc đi còm của họ (tạm gọi là các dư luận viên/CAM).

Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

NẾU LÀ NHÀ CẦM QUYỀN, TÔI SẼ ĂN NO NGỦ KỸ

Nguyễn Văn Hoàng 

Các nhà hoạt động dân chủ ở Việt Nam hình như không bao giờ thèm nhìn lại những nguyên nhân đưa cuộc cách mạng thám tám, cuộc chiến chống Pháp, chống Mỹ đến thắng lợi.

Thời kháng chiến 45, điện thoại, internet không có, dân hoàn toàn mù chữ nên không thể khai thác thông tin từ nguồn sách báo cực kỳ hạn chế. Người ta nói sao, dân nghe và biết vậy. Số cực ít có chữ hoặc không nghe, hoặc miễn cưỡng theo cách mạng.

Đời sống người dân khi đó quá cùn quẫn nghèo khổ, phải ăn cám, bán con, áo không có mặc, vá chằng vá đụp. Có thể tạm hình dung cuộc sống khi đó còn khốn khổ hơn cả nơi nghèo nhất Việt Nam bây giờ. Bây giờ có đi đến những nơi đó cũng khó nhìn thấy cái áo rách.

Dân số nước ta năm 45 bằng khoảng ¼ hiện tại, tình cảm gắn bó chân thật chứ không thủ đoạn giả dối. Không có gì để ăn, chẳng có gì để mất, lại được bày cái bánh vẽ to tướng trước mặt nên cứ thế xông lên, bỏ mạng không tiếc. Dân bây giờ đã bạc nhược đớn hèn nhưng lại đểu giả khốn nạn dã man. Ông nào cũng to, ông nào cũng sẵn sàng thể hiện đẳng cấp, lao vào chấp với nhau, đập chết nhau. Xưa không có gì để kèn cựa cay cú, giờ cuộc sống thực dụng bon chen khiến người ta nhiễm đủ thứ, vô cảm dẫm đạp đầu độc lường gạt nhau để kiếm tiền. Chẳng day dứt tình đồng bào, chẳng đếm xỉa nghĩa dân tộc.

Dân bây giờ sợ chết đến khiếp nhược mụ mẫm. Ngay cả khi những thứ quý giá nhất của đời mình bị tước đoạt trắng trợn phũ phàng, họ vẫn không dám chết. Nhưng lúc nào đó quẫn trí, họ lại chọn cho mình cái chết hèn hạ, vô ích.

Thu phục - lấy được lòng dân bây giờ khó hơn lên giời vì sự lươn lẹo gian manh quỷ quyệt. Anh chị em ruột thịt trong gia đình còn rình mò giả dối, lừa gạt nhau kể chi ngoài xã hội. Bọn quái đản lọc lừa này sẵn sàng ngả về phía mạnh bất chấp lẽ phải, đạo lý. Gió chiều nào che chiều ấy là như thế.

Hồi xưa còn có sự trợ giúp của các nước cùng khối, bây giờ chính quyền đã chính thức thiết lập quan hệ từ lâu, nói nôm na là chơi với nhau như bạn bè và các mối quan hệ đều rất thực dụng. Việt Nam lại quá giỏi trong vấn đề mua chuộc hối lộ, mà hứa và không làm được như đã hứa của các đời đại sứ Mỹ ở Việt Nam là ví dụ.

Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

Xăm bản đồ Trường Sa, Hoàng Sa trên lưng

(NLĐ) Anh Trần Văn Chúc (28 tuổi, ngụ tại thị trấn Lộc Thắng, huyện Bảo Lâm, tỉnh Lâm Đồng) vừa xăm bản đồ Việt Nam với hai quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa trên chính lưng của mình.



Hình xăm bản đồ Việt Nam trên lưng anh Trần Văn Chúc

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Về cái gọi là Nghị định 72 của xứ lừa

(Ngọc Thu) Tóm lại: Các blogger, các facebooker có quyền chia sẻ chuyện cá nhân, chuyện riêng tư, muốn show cái gì cũng được nhưng KHÔNG ĐƯỢC TỔNG HỢP THÔNG TIN, bởi tổng hợp thông tin sẽ cho dân chúng nhìn thấy một bức tranh toàn cảnh, một cái nhìn bao quát về những phát biểu, lời nói, việc làm của những người điều hành đất nước. Điều này "nguy hiểm" vì sẽ giúp cho người dân nhận ra cái sai, cái xấu, cái tầm bậy... của những người lãnh đạo, và như vậy thì sẽ "ảnh hưởng đến an ninh quốc gia", là "phá hoại khối đại đoàn kết", là "diễn biến hòa bình", là "tiếp tay với các thế lực thù địch", là "chống đảng, chống nhà
nước"...
Nhưng không sao, bà con chớ có lo quá, vì "cùng tất biến", càng siết thì càng sớm sập! Cứ để cho chúng giấu, chẳng ai chỉ ra cái sai của chúng, chúng cứ tiếp tục làm bậy thì sớm sụp. Nếu chuyện đó xảy ra thì đó là do chúng tự giựt sập, không có bàn tay của "các thế lực thù địch" nào đụng tới cả.

Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

NHỤC

Thái Bá Tân

Hay tin, ông bỏ cả việc đang làm giở ở Sài Gòn, vội vàng bay ra Hà Nội.
Vừa đặt va-li xuống nền nhà, ông cao giọng hỏi vợ:
“Làm sao mà người ta trả lễ?”
“Vì con ông làm công an.”
“Công an thì sao mà trả lễ?”
“Ông đi mà hỏi người ta ấy.”
“Nhưng trước đồng ý, người ta đã biết nó là công an rồi cơ mà?”
“Tôi biết đâu đấy. Sao ông cáu với tôi?”
“Nhục!”
*
Con trai ông và con gái gia đình ông giáo phố bên học cùng nhau từ bé rồi yêu nhau và định lấy nhau. Cả hai đều ngoan, lại môn đăng hộ đối, tưởng chẳng còn gì nữa phải bàn. Thế mà khi nghe tin con ông vào Học viện công an, gia đình ông giáo có ý ngãng ra. May hai đứa yêu nhau thực sự nên cuối cùng cũng xuôi xuôi, và tuần trước họ đã đồng ý cho làm lễ dạm hỏi. Thế mà bây giờ... Trả thì trả, thành phố này thiếu gì con gái! ông nghĩ. Đành là thế, nhưng ông thấy bị sĩ nhục. Một gia đình như ông, với một thằng con hiền lành, tử tế như con ông mà bị trả lễ thì thật nhục. Hàng xóm sẽ khối anh được dịp đơm đặt.

Mại dâm ở Triều Tiên

Lời bàn: Ai đó vẫn nghĩ rằng thần dân của anh Ủn đang đói ăn là sai lầm hoàn toàn. Các cụ đã từng nói: no cơm ấm cật, đói thèm ăn mà no thèm đụ. Nếu dân Triều Tiên mà đói thì cái "tự do" nó ngẩng đầu lên sao được mà có dịch vụ này?

(ĐVO) Một quan chức cấp cao Triều Tiên đào tẩu cho hay, kết quả kiểm tra sức khỏe cho những thanh niên 16 tuổi đăng ký nghĩa vụ quân sự ở Chongjin cho thấy hơn 60% thiếu nữ Triều Tiên đã từng quan hệ tình dục. Ở một số vùng của Triều Tiên, các loại bệnh lây qua đường tình dục cũng đang gia tăng mạnh.
Các quan chức tình báo Hàn Quốc cho hay, nạn mại dâm và ma túy đang ngày càng phổ biến ở Triều Tiên, đặc biệt là ở các khu vực biên giới giáp với Trung Quốc.
Tình trạng mại dâm ở Triều Tiên bắt đầu bùng phát từ giữa những năm 2000, và giờ đây ngay cả các sinh viên đại học cũng mon men đến với nghề mại dâm, và khách hàng của họ thường là các quan chức.
Đợt đói kéo dài liên miên những năm 1990 khiến hàng nghìn người phải tìm đến biên giới Triều Tiên – Trung Quốc để tìm việc và kiếm sống. Kể từ đó, chuyện tình dục cũng "mở" hơn, đồng nghĩa với nạn buôn bán người và mại dâm cũng gia tăng.

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

MacARTHUR VÀ BÊN THẮNG CUỘC

(Góc nhìn Alan Blog) Cuối tuần qua, vài gia đình chúng tôi quây quần coi cuốn phim “Emperor”, hồi ký của tướng Mỹ Fellers về những ngày đầu chiếm đóng Nhật Bản của quân đội Mỹ sau khi Nhật đầu hàng. Fellers thuộc ban tham mưu của Đại Tướng Douglas MacArthur, Tư Lệnh Tối Cao của lực lượng Mỹ tại Thái Bình Dương và lúc đó là vị Chỉ Huy cao nhất của Mỹ tại Nhật.
Một ngạc nhiên thú vị
MacArthur giao Fellers 10 ngày để xác quyết về tội phạm chiến tranh của Nhật Hoàng Hirohito. Nếu có tội, Hirohito phải bị đưa ra Toà Án Đặc Biệt và có thể bị tử hình. Việc này có thể gây một nội loạn lớn lao từ dân Nhật, vốn vẫn còn sùng bái Hoàng Đế của họ. Sau 10 ngày thẩm vấn cả trăm quan chức Nhật, Fellers vẫn không thể kết luận là Nhật Hoàng có hay không có tội vì thiếu chứng cớ.


TRAO ĐỔI VỀ XÓA ĐÓI GIẢM NGHÈO: SUÝT BỊ ĂN CHIẾC GIÀY!

(Trần Đình Triển) Năm ngoái, có cuộc gặp Hội đồng hương Hà Tĩnh tại Hà Nội anh bạn hỏi tôi: “Mày có đến dự không? Tao đi dự mấy lần thấy chán quá, mang tính xã giao, xáo rỗng thôi, không thấy ích lợi gì cả”. Tôi trả lời: “Tao cũng được anh em gọi điện mời nhưng tiếc quá ngày đó tao phải đi công tác xa. Cái quan trọng là anh em đồng hương nên đóng góp trí tuệ với quê hương để phát triển kinh tế như thế nào, phát huy được lợi thế về đất đai, văn hóa, truyền thống và tính cần cù chịu khó của người dân quê ta… giúp dân đỡ đói khổ”.

Tôi chưa nói dứt lời thì anh bạn tôi vốn tĩnh bỗ bã nhưng chất phác, mộc mạc nói như quát với tôi: “ Đ…gì, mày lại sách vở, luận cương, đường lối. Nói mà không làm,nói 1 đàng làm 1 nẻo thì được cái đ…gì. Cây gì? Con gì hả? Mọi người bảo cây thuốc phiện, con ca ve thì có. Dân giàu hả? Việc làm không có. Nước giàu hả? Ngân sách thu không đủ chi, vào túi quan tham hết thì phát triển cái đ…gì”.