Trang

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Tâm thư của 1 "phản động viên" gửi cho bố mẹ

Nguyễn Trung Đức

Gửi bố mẹ! 

Bố mẹ ạ, con biết bố mẹ đang lo cho con, cho những việc con làm, cho những lời con nói, cho tương lai của con. Nhưng bố mẹ ơi, con của bố mẹ không thể trở thành 1 trong mấy chục triệu khúc gỗ đẽo sẵn, con của bố mẹ không thể vô cảm với chính trị, càng không thể sống bằng lương tri dối trá. Nhà nước này hoàn toàn không phải của dân, do dân, vì dân; đất nước này không thể độc lập, tự do, hạnh phúc như những mỹ từ dối trá đã lừa bịp con hơn hai chục năm nay, lừa bịp dân tộc này gần 4 thập kỷ nay. Đất nước ta nghèo khó, dân ta lam lũ hoàn toàn không phải như những gì con được nền giáo dục này truyền đạt, bố mẹ ạ!

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

Lăng Hồ Chí Minh dước góc nhìn kinh tế

Bài nhặt trên net, không rõ tác giả

Với quan điểm pháp lí hiện hành tại VN: Đất đai là sở hữu toàn dân, nhà nước quản lí. Điều này có nghĩa là: Đất đai được đem bán hoặc cho thuê thì lợi tức từ các hoạt động này phải được phân phối lại cho các công dân là chủ sỡ hữu thực của đất đai. Như vậy, đất Hà Nội là thuộc sở hữu của nhân dân Hà Nội và vì thế khu vực Lăng Bác với diện tích 21.000 m2 thuộc sử hữu của công dân Hà Thành và mỗi người đều có quyền được hưởng lợi tức từ khai thác giá trị của mảnh đất công cộng này. Chúng ta có các dữ liệu kinh tế đưa vào tính toán như sau. (có thể sự chênh lệch số liệu không đáng kể, xin làm tròn để dễ tính toán, quan trọng là logic kinh tế học, chứ không phải độ chính xác của dữ liệu)

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

Người việt nam hèn hạ

Tác giả Hanwonders. Bài này được viết đã khá lâu trên Multiply nhưng vì Multiply ko còn tồn tại nên ko có link gốc của tác giả.

Lưu ý: Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa.


Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?
Bởi chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.
Cách đây đã lâu, tôi đọc “Người Trung Quốc xấu xí” của ông Bá Dương (Đài Loan), chưa bàn tới hay / dở / đúng / sai của nội dung cuốn sách gây tranh cãi ầm ĩ đó, tôi chỉ nhớ lại cảm giác giật mình của tôi khi đó. Khi tôi đọc lướt qua vài trang sách. Tôi như vỡ ra một niềm cảm khái mà từ lâu nó cứ âm ỉ trong lòng. Tôi biết thế giới đã từng có những cuốn “Người Mỹ xấu xí”, “Người Nhật Bản xấu xí”, rồi mới đến cuốn của ông Bá Dương. Tôi vừa đọc, vừa tự hỏi, tại sao người việt nam chúng ta không có một cuốn như thế này? Tại sao chúng ta cứ tự ru ngủ mình trong cái điệp khúc dân tộc việt nam là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” & nhìn đâu cũng thấy anh hùng, liệt sĩ… Nếu thực sự chúng ta có những tố chất đó, nếu thực sự chúng ta là những người như thế, sao kết quả chúng ta hiện nay lại là một đất nước như thế này?